Ngày xửa ngày xưa, ở một ngôi làng nhỏ, có một gia đình nghèo khó với bảy người con trai. Dù đã lớn và khỏe mạnh, nhưng họ vẫn chưa thể lập gia đình hay có một mảnh đất riêng để canh tác. Mỗi ngày, họ làm lụng vất vả, nhưng đất đai cằn cỗi khiến mùa màng không đủ để nuôi sống gia đình. Bố mẹ của họ thường ngồi than thở:

– Thế này thì phải bỏ làng đi nơi khác! Chúng nó lớn cả rồi, đứa nào cũng khỏe mạnh. Nếu tìm được đất lành, cuộc sống sẽ không đến nỗi nào!

Bà mẹ thở dài:

– Nhưng biết đi đâu bây giờ?

– Ngồi ở đây mãi sao biết được! Phải đi mới đến!

Thấy bố mẹ lo lắng, bảy anh em quyết định sẽ đi tìm vùng đất mới. Họ nghĩ rằng nếu tìm được đất lành, họ sẽ quay về đón bố mẹ cùng đi. Ban đầu, bố mẹ muốn đi cùng, nhưng sau khi nghe lời giải thích, họ đồng ý để các con đi trước.

Thế rồi, bảy chàng trai lên đường tìm kiếm. Họ đi mãi, qua bao nhiêu núi rừng, vượt qua bao nhiêu con suối, nhưng vẫn chưa tìm được vùng đất nào phù hợp. Một ngày nọ, người anh thứ hai đề nghị:

– Hay là chúng ta chia nhau ra, mỗi người tìm một hướng?

Người anh cả phản đối:

– Bố mẹ dặn rằng anh em không được rời nhau. Chúng ta đã đi xa làng cũ lắm rồi! Nếu gặp chuyện gì, phải có anh có em cùng nhau xoay sở.

Nghe vậy, cả bảy người tiếp tục cùng nhau đi. Cuối cùng, họ đến một nơi đồi nối tiếp đồi, đất màu đỏ như bột, rất dễ trồng trọt. Họ bảo nhau:

– Đất lành đây rồi! Chúng ta về đưa bố mẹ lên, gọi cả những nhà nghèo như chúng ta cùng đến.

Nhưng trước khi về, họ quyết định tìm hiểu kỹ về khu vực này. Họ theo con đường mòn, tìm dấu chân người, và đến một ngôi làng vào lúc trời gần tối. Lạ thay, không có nhà nào sáng đèn, cổng thì đóng kín. Cả làng im phăng phắc, không nghe tiếng gà kêu, chó sủa. Người em út lo lắng:

– Nơi này có nhà mà lại vắng tanh vắng ngắt. Chắc đã xảy ra tai họa gì ghê gớm lắm.

Người anh thứ ba đề nghị:

– Bây giờ cứ vào ngôi nhà to đằng kia nghỉ lại đã, sáng mai rồi tính.

Cả bảy người kéo nhau vào ngôi nhà lớn nhất làng. Bên trong nhà, bếp lạnh tanh, biết rằng đã lâu không có ai ở. Họ sửa soạn thổi cơm, nhưng vừa đỏ lửa thì một cô gái từ trong buồng bước ra. Cô cảnh báo:

– Chết! Đừng đỏ lửa lên! Chúng nó sẽ thấy khói mà kéo đến. Các anh là ai? Từ đâu đến?

Nghe cô gái nói, bảy chàng trai xúm lại hỏi chuyện. Cô gái kể:

– Có một bầy kơ-na-kinh khổng lồ và bầy gơ-rứ hung ác. Bốn hôm nay, chúng đã đến làng tôi, thấy khói lửa ở đâu là sà xuống bắt người. Bố mẹ tôi cũng bị chúng bắt đi hôm qua. Tôi trốn trong hầm nên thoát. Cả làng đã chạy vào rừng, nhà nào có hầm thì mới dám ở lại.

Bảy chàng trai nghe cô gái kể cũng rùng mình. Họ ngồi im lặng, suy nghĩ cách tiêu diệt bầy chim dữ.

– Nếu cung nỏ không được thì dùng dao, mác mà chém.

Người anh cả nói:

– Chúng ta sẽ đóng cửa thật chặt, khoét bảy cái lỗ trên mái nhà. Con nào thò đầu vào sẽ bị chém ngay. Còn con kơ-na-kinh, bẫy nó bằng sợi thòng lọng.

Mọi người đồng ý và bắt đầu chuẩn bị. Cô gái tìm sợi da trâu để làm thòng lọng, trong khi bảy chàng trai mài dao và khoét lỗ trên mái nhà. Họ vừa ăn cơm xong thì nghe tiếng ầm ầm từ xa, kèm theo tiếng gào rú của đàn chim dữ. Đàn chim sà xuống, nhưng mỗi con thò đầu vào lỗ đều bị chém đứt.

Cuối cùng, con kơ-na-kinh khổng lồ cũng thò đầu vào lỗ lớn nhất. Người anh cả thắt chặt thòng lọng, kéo mạnh, và con chim rơi xuống sân. Nó vùng vẫy, nhưng không thể thoát. Những con gơ-rứ còn lại thấy chim chúa bị bắt, hoảng sợ bay đi hết.

Cô gái muốn giết ngay con chim chúa, nhưng người anh cả ngăn lại, muốn hỏi xem những người bị bắt đã đi đâu. Cuối cùng, con chim khai ra nơi giấu người trong một hang núi gần đó. Ngay đêm ấy, cả làng kéo nhau vào núi, tìm và giải cứu những người bị bắt.

Sáng hôm sau, dân làng tụ họp đông đủ, cảm ơn bảy chàng trai vì đã cứu họ khỏi đại họa. Bố mẹ cô gái vui mừng và đồng ý gả cô cho người em út. Bảy chàng trai tìm được đất lành, trở về đưa bố mẹ và bạn nghèo đến, rồi cùng nhau làm ăn vui vẻ, không còn bị đàn chim dữ nào đến quấy phá nữa.

Câu truyện này không chỉ khắc họa tình yêu thương, lòng dũng cảm mà còn nhắc nhở về sự đoàn kết trong gia đình và cộng đồng, một bài học quý giá cho các em nhỏ.

Khánh Vy

Một cô bé 3 tuổi rưỡi, thích nghe mẹ đọc truyện và hay khóc nhè :)

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *