Ngày xưa, có một cậu bé sáu tuổi, nhưng bé nhỏ đến nỗi chỉ bằng ngón chân cái của mọi người. Vì vậy, ai cũng gọi cậu là Tí Hon.
Gia đình Tí Hon rất nghèo. Bố mẹ cậu phải làm việc suốt ngày, nhưng vẫn không đủ tiền để có cái ăn no và mặc ấm. Tí Hon rất thương bố mẹ, và cậu luôn mong muốn được làm gì đó để giúp đỡ họ. Một ngày nọ, cậu xin bố mẹ cho mình đi chăn trâu.
Ban đầu, bố mẹ cậu không yên tâm, nhưng sau khi nghe cậu năn nỉ, họ quyết định cho Tí Hon thử một lần. Và thật ngạc nhiên, Tí Hon chăm trâu rất cẩn thận, không để trâu ăn lúa hay phá hoại đồng ruộng. Ai trong làng cũng khen ngợi cậu bé.
Khi cỏ trên cánh đồng làng đã hết, Tí Hon phải dắt trâu lên núi. Một ngày nọ, cậu bỗng thấy một bông hoa hồng lớn bằng cái nón đang nở rộ trên một cành cây. Tí Hon tò mò, khi trâu đến gần cây, cậu từ từ chuyển từ sừng trâu sang cây và leo vào giữa bông hoa.
Bất ngờ thay, bên trong bông hoa hồng ấy là ba cô tiên bé nhỏ như Tí Hon: một cô mặc áo xanh, một cô áo đỏ, và một cô áo vàng. Khi thấy Tí Hon, ba cô tiên vui mừng chào đón và mang bánh kẹo ra mời cậu.
Tí Hon từ chối không ăn mà bỏ bánh kẹo vào túi. Ba cô tiên ngạc nhiên hỏi:
– Sao Tí Hon không ăn bánh kẹo?
Tí Hon đáp:
– Tôi muốn mang về cho bố mẹ tôi. Họ nghèo lắm, và tôi rất thương bố mẹ.
Nghe vậy, ba cô tiên đồng thanh nói:
– Bạn cứ ăn đi, xong rồi chúng tôi sẽ giúp đỡ bạn.
Sau khi ăn bánh kẹo, Tí Hon cùng ba cô tiên bước ra khỏi nhà hoa hồng. Họ cùng leo lên sừng trâu và trở về làng.
Khi về đến nhà, Tí Hon thấy ngôi nhà cũ của mình xiêu vẹo sắp đổ, ruộng vườn thì trống không, và quần áo của bố mẹ cậu rách nát. Ba cô tiên liền bảo Tí Hon đi tìm bố mẹ về.
Trong lúc Tí Hon đi, cô tiên áo xanh dùng phép thuật vẽ nên một ngôi nhà xinh đẹp. Cô tiên áo đỏ vẽ một đám ruộng lúa chín vàng ươm, và cô tiên áo vàng vẽ ra rất nhiều quần áo mới. Ngay khi họ vẽ xong, tất cả đều hóa thành thật.
Khi Tí Hon dẫn bố mẹ về, họ ngạc nhiên hỏi:
– Ồ, nhà ai đẹp thế này? Ruộng ai tốt thế này? Áo quần này của ai vậy?
Ba cô tiên bước ra chào hỏi, rồi nói:
– Chúng cháu đã giúp hai bác và Tí Hon. Từ nay, hai bác không còn nghèo nữa: đã có nhà để ở, ruộng để cày và quần áo mới rồi!
Cô tiên áo vàng còn tặng Tí Hon một chiếc áo đặc biệt. Vừa mặc vào, Tí Hon lập tức lớn bổng lên thành một chàng trai khôi ngô, tuấn tú. Bố mẹ cậu quá đỗi vui mừng, quay lại định cảm ơn thì ba cô tiên đã biến thành ba con bồ câu trắng và bay vút lên bầu trời.
Từ đó, Tí Hon chăm chỉ làm việc, khéo léo chẳng kém gì ba cô tiên Hoa hồng ngày trước. Nhưng giờ đây, cậu đã lớn lắm rồi, trở thành niềm tự hào của gia đình và làng xóm.