Ngày xửa ngày xưa, trong một ngôi làng nhỏ, có một ông lão đã già yếu, tai điếc, mắt mờ, và đôi chân run rẩy lẩy bẩy. Mỗi ngày, ông cố gắng ngồi vào bàn ăn cơm cùng gia đình, nhưng vì tuổi tác và sức khỏe yếu, ông không thể cầm nổi thìa canh. Cứ mỗi lần ông lão múc canh, canh lại rơi ra khỏi thìa, đổ tung tóe ra bàn, thậm chí còn rớt xuống cả áo.

Con trai và con dâu của ông lão dần dần trở nên bực mình vì chuyện này. Một hôm, anh con trai quay sang nói với vợ: “Cha già rồi, ăn uống vụng về quá. Hay là từ nay để cha ra ngồi ở góc bếp ăn cơm, đỡ làm bẩn bàn ăn.” Người vợ đồng tình, và thế là họ mang ông lão ra ngồi ở góc bếp, xa khỏi bàn ăn chính.

Mỗi bữa cơm, vợ chồng anh con trai chỉ cho ông lão một ít thức ăn vào một cái bát nhỏ, thậm chí họ còn không để ông ăn no. Ông lão ngồi lặng lẽ ở góc bếp, mắt nhìn về phía bàn ăn, nơi trước kia ông từng ngồi cùng gia đình. Nỗi buồn chất chứa trong lòng khiến ông không kìm nổi nước mắt, nhưng ông không nói gì, chỉ thở dài. Cô con dâu không những không thương cảm mà còn trách mắng ông, bảo ông lão vụng về, làm phiền gia đình.

Vì sợ ông lão làm vỡ bát, cô con dâu quyết định mua cho ông một cái bát gỗ rẻ tiền để ông đựng cơm. Cứ thế, ngày qua ngày, ông lão buồn bã ngồi ăn một mình ở góc bếp, còn gia đình con trai thì vẫn tiếp tục sinh hoạt như thường lệ, không để tâm đến nỗi khổ của ông.

Một hôm, cậu bé con của họ mới bốn tuổi, ngồi chơi bên cạnh bếp, chợt nhặt mấy mẩu gỗ nhỏ xếp lại với nhau. Anh con trai thấy vậy, liền hỏi: “Con đang làm gì đấy?” Cậu bé ngẩng lên, ngây thơ trả lời: “Con đang làm một cái bát gỗ nhỏ để sau này bố mẹ già đi, con sẽ đưa cho bố mẹ dùng.”

Câu nói hồn nhiên của cậu bé như một tiếng chuông cảnh tỉnh. Hai vợ chồng nhìn nhau, trong lòng đầy sự hối hận. Họ nhận ra rằng, chính họ đang tạo ra một tấm gương xấu cho con trai mình, và nếu tiếp tục như vậy, con trai họ sẽ đối xử với họ y như cách mà họ đã đối xử với ông lão.

Ngay sau đó, hai vợ chồng òa khóc. Họ lập tức đưa ông lão trở lại bàn ăn cùng gia đình. Từ hôm đó, cho dù ông lão có vụng về, làm rơi vãi thức ăn, họ cũng không còn bực bội hay mắng mỏ ông nữa. Trái lại, họ chăm sóc ông lão với tình yêu thương và sự kiên nhẫn, để ông có thể cảm nhận được sự ấm áp của gia đình. Không khí trong ngôi nhà trở nên đầm ấm hơn, và cả gia đình sống hạnh phúc bên nhau.

Bài học nhỏ

Câu chuyện này nhắc nhở chúng ta về cách đối xử với người lớn tuổi, đặc biệt là cha mẹ. Hai vợ chồng trẻ đã vô tình đối xử không tốt với ông lão, khiến cậu con trai nhỏ cũng học theo hành động của họ. Tuy nhiên, nhờ lời nói ngây thơ của cậu bé, họ nhận ra sai lầm của mình và kịp thời sửa đổi. Từ đó, cả gia đình sống hòa thuận và hạnh phúc bên nhau.

Các bạn nhỏ, hãy nhớ rằng việc đối xử tốt với ông bà, cha mẹ là rất quan trọng. Hãy kể lại câu chuyện này và suy nghĩ về những câu hỏi sau: Trong câu chuyện có những nhân vật nào? Bố mẹ cậu bé đã làm gì, và việc làm đó có đúng không? Tại sao họ nên đối xử tốt hơn với ông lão? Cậu bé đã làm thế nào để thay đổi hành vi của bố mẹ?

Khánh Vy

Một cô bé 3 tuổi rưỡi, thích nghe mẹ đọc truyện và hay khóc nhè :)

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *