Ngày xửa ngày xưa, ở một vương quốc xa xôi, có một chàng họa sĩ trẻ tuổi tài hoa nổi tiếng khắp nơi. Không chỉ giỏi vẽ tranh, chàng còn có khả năng kỳ diệu: đoán được tâm tư, ước nguyện của những người mình vẽ, từ đó tạo ra những bức tranh chân thật và đầy cảm xúc.
Vua nghe tiếng đồn về tài năng của chàng họa sĩ, liền sai quan đại thần đi tìm và mời chàng về kinh thử tài. Ngày đầu tiên được diện kiến vua tại hoàng cung, chàng họa sĩ vô cùng hồi hộp. Vua ngồi trên ngai vàng, im lặng nhìn chàng rồi ra lệnh:
– Ngươi hãy vẽ điều mà ta đang nghĩ!
Chàng họa sĩ trẻ ngẩng đầu, chăm chú nhìn một lúc rồi bắt đầu vẽ. Trên bức tranh hiện lên hình ảnh một cánh đồng lúa chín vàng ươm. Khi hoàn thành, chàng dâng bức tranh lên cho quan đại thần.
Quan đại thần ngạc nhiên hỏi:
– Sao nhà ngươi lại vẽ cánh đồng lúa?
Chàng họa sĩ từ tốn đáp:
– Thưa quan đại thần, người ngồi trên ngai vàng không phải là vua, mà chỉ là một bác nông dân được mời lên thử tài thần. Mặc dù ngồi đây, nhưng bác ấy vẫn đang lo lắng về cánh đồng lúa chín ở nhà chưa kịp gặt.
Quan đại thần quay sang hỏi “nhà vua”, bác nông dân gật đầu xác nhận, và tất cả đều thán phục tài năng của chàng họa sĩ.
Vua thưởng cho chàng một cốc rượu quý và dặn:
– Ngày mai, ngươi hãy trở lại đây để vẽ cho ta.
Sáng hôm sau, chàng họa sĩ lại vào cung. Lần này, vua ngồi trên cao, chàng họa sĩ quỳ xuống kính cẩn chào rồi bắt đầu vẽ. Sau khi hoàn thành, bức tranh hiện ra một bà cụ đang nằm trên giường bệnh, bên cạnh là một siêu thuốc đang sôi.
Quan đại thần xem xong, nghi ngờ hỏi:
– Sao nhà ngươi lại vẽ cảnh này? Có lẽ nhà ngươi đã vẽ sai rồi!
Chàng họa sĩ tự tin đáp:
– Thưa quan đại thần, bức tranh này hoàn toàn đúng. Người ngồi trên ngai vàng vẫn chưa phải là vua. Đó chỉ là một vị quan trong triều, đang lo lắng cho mẹ già ốm yếu ở nhà.
Một lần nữa, chàng họa sĩ đoán đúng và được thưởng hai cốc rượu. Quan đại thần hẹn chàng ngày hôm sau trở lại cung.
Ngày thứ ba, chàng họa sĩ tiến vào cung lần nữa. Vua ngồi trên ngai vàng, mỉm cười và bảo:
– Hỡi người họa sĩ trẻ tuổi mà ta rất yêu mến! Hãy vẽ điều ta đang lo nghĩ!
Chàng họa sĩ liền vẽ ngay một bức tranh tuyệt đẹp. Trong tranh, một ngôi đền cao lớn được trang trí bởi những bông hoa đỏ rực như những mặt trời nhỏ, cùng với những con sáo đen mỏ vàng bay lượn khắp nơi.
Vua xem xong, khẽ lắc đầu và nói:
– Ngươi đã vẽ sai ý ta rồi!
Chàng họa sĩ bình tĩnh thưa:
– Tâu bệ hạ, thần tin rằng mình đã vẽ đúng. Nếu sai, thần xin chịu tội chết.
Vua hỏi:
– Tại sao nhà ngươi lại nghĩ như vậy?
Chàng họa sĩ giải thích:
– Thưa bệ hạ, ở biên ải, giặc ngoại bang đang rập rình xâm lược. Quân lính ngày đêm đào hào, đắp lũy để bảo vệ đất nước. Bệ hạ cũng đang lo lắng cho họ, mong muốn họ ăn no, mặc ấm để có đủ sức đánh giặc. Thần biết bệ hạ luôn mong ước sau khi đánh thắng giặc, sẽ xây dựng một cổng khải hoàn để ghi nhớ công lao của những người lính. Nhưng thần xin phép vẽ một ngôi đền thay thế, vừa đẹp vừa trang nghiêm.
Nhà vua lộ vẻ vui mừng:
– Ngươi đã đoán đúng ý ta. Ta khen ngợi lòng yêu nước của ngươi.
Vua ban thưởng cho chàng ba cốc rượu ngon và gả công chúa cho chàng làm phò mã.
Mùa đông năm đó, giặc ngoại bang ồ ạt kéo đến biên ải. Quân sĩ một lòng kiên quyết bảo vệ đất nước và cuối cùng đã đánh bại quân thù.
Nhà vua liền ra lệnh xây dựng ngôi đền đỏ như trong bức tranh của chàng họa sĩ để làm lễ mừng công. Ngôi đền đỏ hoàn thành, quân sĩ và dân chúng đều cảm thấy nức lòng. Tuy nhiên, chỉ vài năm sau, chàng họa sĩ phò mã ốm nặng rồi qua đời.
Nhà vua, công chúa và nhân dân thương tiếc vô cùng. Nhà vua ra lệnh mai táng chàng bên cạnh ngôi đền đỏ để chàng luôn gần gũi với tác phẩm nghệ thuật của mình.
Khoảng mười năm sau, giặc ngoại bang lại kéo quân sang xâm lược. Chúng phá sập ngôi đền đỏ và phao tin rằng mệnh trời đã định, lần này chúng sẽ thắng. Nhưng điều kỳ diệu xảy ra: ngay trên nền đổ nát của ngôi đền, một cái cây kỳ lạ mọc lên. Cành cây đầy những bông hoa đỏ rực như những mặt trời nhỏ, và sáo đen mỏ vàng bay về đậu đầy cành.
Quân sĩ và nhân dân càng nức lòng đánh giặc, và chẳng mấy chốc, bọn giặc ngoại bang lại bị quét sạch ra khỏi bờ cõi.
Nhà vua vui mừng, cho xây lại ngôi đền đỏ và mở hội mừng công. Ngày nay, cây kỳ lạ ấy chính là cây hoa Gạo, gợi nhớ về chàng họa sĩ tài hoa và lòng yêu nước sâu đậm của người xưa.